[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

/

Chương 123: Con đường của Giám Chủ (2)

Chương 123: Con đường của Giám Chủ (2)

[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Thác Na Nhi Liễu

6.515 chữ

06-11-2025

Quý Ưu nghe vậy nhíu mày: “Đinh Dao?”

Trác Uyển Thu gật đầu: “Ban đầu Giám Chủ nhất quyết muốn xưng tỷ muội với Đinh Dao, nói không thích người khác thấy mình liền cúi đầu. Sau này, Đinh Dao sư tỷ liền càng thêm tôn quý, trong tông kéo bè kết phái, tính tình càng ngày càng quái gở...”

“Chẳng trách.”

Trác Uyển Thu ngẩng mắt: “Giám Chủ và công tử là tình cờ gặp gỡ sao?”

Quý Ưu nhớ lại chuyện trên Hư Vô Sơn, gật đầu: “Ừm, phải.”

“Vậy thì không lạ. Giám Chủ ghét cuộc sống bị sắp đặt, trong xương cốt có một luồng...”

“Phản nghịch?”

Trác Uyển Thu ho khan một tiếng, thầm nghĩ Giám Chủ là của ngài, ngài đương nhiên có thể nói, ta thì không thể. Thế là nàng lại nói: “Nghe nói khi Giám Chủ còn nhỏ đã không muốn làm Chưởng Giáo, ném Linh Giám đi rất nhiều lần, có một lần còn dìm nó xuống Huyền Hải, khiến cả Linh Kiếm Sơn đều kinh hãi.”

Quý Ưu mường tượng ra cảnh một tiểu cô nương tinh nghịch, chân trần chạy ra bờ biển, nhất quyết muốn vứt bỏ Linh Giám.

“Sau đó thì sao?”

“Sau này đệ tử Huyền Kiếm Phong luôn bị Thiên Kiếm Phong ức hiếp, có lẽ cũng bị thái độ của tiểu Giám Chủ ảnh hưởng, mọi người đều cho rằng tiểu Giám Chủ đã bài xích như vậy, Linh Giám rốt cuộc vẫn sẽ trở về Thiên Kiếm Phong.”

Trác Uyển Thu hồi tưởng nói: “Dưới ảnh hưởng của luồng gió đó, đệ tử Huyền Kiếm Phong suốt ngày chán nản, mặc người ức hiếp. Giám Chủ biết chuyện, liền không bao giờ nói không muốn làm Chưởng Giáo nữa.”

“Sau đó Giám Chủ liền tự giam mình trên núi, suốt ngày ngộ đạo, trở thành thân truyền mạnh nhất đương thời.”

Quý Ưu và Nhan Thư Diệc quen biết qua Thiên Thư, nhưng thực ra hắn không hiểu sâu sắc về cuộc sống và thân thế của nàng.

Mùa đông nàng lén chạy đến chơi, cũng từng trò chuyện, nhưng nàng luôn nói mình là Giám Chủ vĩ đại, là thân truyền mạnh nhất đương thời, là Chưởng Giáo tương lai của Linh Kiếm Sơn.

Nhưng thực ra cuộc sống của nàng vẫn luôn khô khan, chỉ biết ôm lấy Linh Giám cũ nát mà suốt ngày ngộ đạo.

Nàng biết cả ngọn núi đang dõi theo mình, thậm chí cả Thanh Vân thiên hạ cũng đang dõi theo mình.

Giờ đây nàng đối mặt với Thiên Kiếm Phong, điều nàng phải bảo vệ là Huyền Kiếm Phong. Tương lai khi làm Chưởng Giáo, nàng sẽ đối mặt với các tiên tông khác, bảo vệ cả tông môn.

Đối với nàng, Quý Ưu là người bằng hữu do chính mình quen biết, nên hắn mang một ý nghĩa khác biệt.

“Vậy thân truyền của Vấn Đạo Tông là sao? Vì sao luôn nhìn chằm chằm nàng không buông?”

Trác Uyển Thu nghe vậy mở lời: “Thân truyền Vấn Đạo Tông tên là Thương Hi Nghiêu, là thân truyền chỉ đứng sau Giám Chủ và Sở Tiên, có rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ hắn.”

Quý Ưu nheo mắt: “Có đẹp như ta không?”

“So với công tử đương nhiên kém một chút, nhưng cũng không nhiều.”

“Vậy cũng không tầm thường rồi, thiên hạ lại có kỳ nam tử như thế...”

Trác Uyển Thu nín thở, thầm nghĩ quả nhiên có tướng phu thê, Giám Chủ nhà ta cũng tự tin như vậy.

Quý Ưu lúc này lại mở lời: “Vậy, chuyện này có liên quan gì đến Linh Kiếm Sơn?”

“Vấn Đạo Tông và Linh Kiếm Sơn cách nhau không xa, bọn họ muốn lớn mạnh thực lực, lựa chọn hàng đầu chính là liên hợp với Linh Kiếm Sơn. Tiểu Giám Chủ cực kỳ phản cảm chuyện này, nhưng nghe nói phụ mẫu Giám Chủ lại vô cùng tán đồng, Đinh Dao sư tỷ cũng vì thế mà qua lại rất thân thiết với Vấn Đạo Tông.”

Trác Uyển Thu sau đó lại bổ sung: “Linh Kiếm Sơn là lần đầu tiên xuất hiện tình huống người nắm giữ Linh Giám và Chưởng Giáo không phải cùng một người. Điều này thực ra đối với nội bộ tông môn mà nói rất nguy hiểm, bởi vì Giám Chủ hiện tại ngày càng mạnh mẽ, đệ tử phía dưới đã không biết rốt cuộc nên nghe theo ai.”

Quý Ưu nghe xong ngẩng đầu: “Một khi hai mạch hoàn toàn vạch mặt nhau, Thiên Kiếm Phong sẽ chó cùng rứt giậu?”

“Không sai, Giám Chủ suy cho cùng cũng chỉ có một mình, nhưng thế lực của Thiên Kiếm Phong lại vô cùng cường hãn. Chỉ khi Huyền Kiếm Phong kết thân với Vấn Đạo Tông, vấn đề mới có thể được giải quyết dễ dàng.”

“Trong tiên tông, lại cũng phức tạp đến vậy.”

Trác Uyển Thu nhìn Quý Ưu, muốn nói rằng việc Giám Chủ ngày càng thân mật với ngài, kỳ thực đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng mạo hiểm.

Nhưng nàng lại nghĩ Giám Chủ cũng chưa nói muốn gả cho hắn, giờ nói những điều này cũng không thích hợp.

Giám Chủ từ nhỏ đã không ngừng đưa ra lựa chọn giữa điều mình muốn và điều phải làm, có lẽ bản thân nàng cũng từng hy vọng vứt bỏ tất cả.

Mấy ngày ở Nhàn Đình tiểu viện, nàng nói chuyện luôn lúc nóng lúc lạnh, sự mâu thuẫn trong lòng nàng e rằng cũng bắt nguồn từ đây.

“À đúng rồi công tử, vừa nãy Ôn tiên tử từng đến một lần, gọi ngài xuống dùng bữa.”

“Vậy thì đi thôi.”

Sau đó, hai người một trước một sau đi đến phòng ăn trên thuyền dùng bữa. Ôn Tiên Tử đã ngồi sẵn trên bàn tiệc, bên cạnh là Ban Dương Thư và Bạch Như Long, đang trò chuyện phiếm với Nguyên gia tỷ đệ ngồi đối diện.

Ban đầu bọn họ chỉ trò chuyện vài chuyện tu đạo của Thiên Thư Viện, sau đó lại chuyển sang Quý Ưu.

Bởi lẽ chuyện tu đạo vô cùng khô khan, nhưng những câu chuyện về Quý Ưu lại có vẻ có rất nhiều điều để kể.

“Như Long Tiên Đế sao không động đũa? Là không thích sao?”

“Vừa rồi, ta đã gặp phải hãn phỉ—”

Ôn Tiên Tử đặt đũa xuống nhìn hắn: “Ngươi đã bị cướp một lần rồi, trên người còn tiền sao?”

Bạch Như Long trầm mặc hồi lâu: “Ta đã viết giấy nợ.”

Ban Dương Thư nhếch miệng, thầm nghĩ ta cũng không biết phải nói gì, đến thanh kiếm của ngươi đi theo ngươi cũng cảm thấy mất mặt.

Đúng lúc này, Quý Ưu dẫn theo Trác Uyển Thu bước đến.

Người của Thiên Thư Viện thấy vậy liền ngẩng đầu, nhìn thấy hai người một trước một sau thì đều hơi ngạc nhiên.

Đệ tử Linh Kiếm Sơn lấy danh nghĩa “bảo vệ Nguyên gia tỷ đệ” mà cùng bọn họ lên thuyền, nhưng thực tế dường như không phải vậy.

Trác Uyển Thu không thường xuyên đi theo bên Nguyên gia tỷ đệ, mà sẽ phái vài đệ tử đi theo bên cạnh họ.

Còn nàng thì thường xuyên đi theo Quý Ưu, mỗi khi Quý Ưu ở một mình, không có ai bên cạnh, bọn họ luôn cảnh giác xung quanh.

Cảm giác này cứ như bảo vệ Nguyên gia tỷ đệ chỉ là tiện thể, còn bảo vệ Quý Ưu mới là điều trọng yếu nhất.

Khi trò chuyện trước đó, bọn họ cũng đã biết, mấy ngày nay sư đệ không phải chỉ ở cùng bọn họ, mà còn có cả Tiểu Giám Chủ của Linh Kiếm Sơn nữa.

Là vì sư đệ đã nương tay với môn nhân của họ, nên Linh Kiếm Sơn cho rằng cần phải trả lại ân tình sao?

Quý Ưu lúc này vén áo bào, ngồi xuống trước bàn ăn: “Bùi sư tỷ đâu rồi?”

Ôn Tiên Tử không nhịn được mở lời: “Nàng ở trong phòng, vẫn chưa ra, ta đã phái người đi gọi rồi.”

Quý Ưu gật đầu, sau đó nhìn sang Bạch Như Long: “Ừm? Như Long sao không động đũa, là không thích sao?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!